Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

// // Leave a Comment

Ghen



Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.



Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.


Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.


Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.








Ghen quá! cần chi phải như thế!
Có xích chân tay chẳng xích lòng!
Anh cấm tôi: nhìn, cười, hôn, thở...
Anh thật lòng? hay chỉ chêu không?
Nếu anh thật lòng tôi sẽ giữ
Từ cái liếc nhìn đến dáng đi
Từ ăn, ở, mặc hay lời nói
Hy sinh vì anh chẳng tiếc gì

Cái ghen của Nguyễn Bính - Vừa quá đà, vừa dễ thương, cũng chỉ vì muốn người yêu của mình không lọt vào mắt ai khác. Chỉ vì "yêu quá mất rồi", và muốn "cô là của riêng tôi". Khi yêu ai cũng ích kỉ như vậy đấy!

0 comments: